Lúc Ôn Văn một lần nữa trở lại gần viện bảo tàng thì nơi này đã được nhân viên hỗ trợ vây quanh, tiến hành giải quyết tốt hậu quả.
Quần chúng bị sơ tán có lẽ phải qua vài ngày nữa mới có thể trở về nhà của mình, sau đó bọn họ sẽ quên đi những gì đã trải qua trong mấy ngày này.
Nhiệm vụ trên thiết bị đầu cuối siêu thợ săn cũng đã bị xóa bỏ, nếu chuyện đã kết thúc thì đương nhiên không cần siêu thợ săn xử lý nữa, sau đó sẽ có đoàn đội càng chuyên nghiệp hơn tới quan sát.
Ôn Văn đoán rằng sẽ có người tới tìm mình, hỏi chuyện về Hắc Thập Tự, vì thế anh phải sớm chuẩn bị kịch bản.
Đơn giản nghe nhóm thợ săn gần đó thảo luận một chút, Ôn Văn phát hiện bọn họ bàn về đám vật trưng bày đột nhiên bùng nổ và tổ chức bí ẩn mới xuất hiện Hắc Thập Tự, không ai bàn về viện bảo tàng biến mất đầy thần bí kia.
Vì thế Ôn Văn cũng phải giả bộ như mình không hay biết gì về viện bảo tàng, dù sao thì trong hồ sơ xảy ra chuyện, siêu thợ săn 'Ngụy Thám' cũng không có mặt trong thành phố này.
Không khí của hiện trường cũng không nặng nề, chuyện này tuy nghiêm trọng, nhóm thợ săn bị giày vò không nhẹ nhưng không xuất hiện tình trạng người bình thường bị thương vong, này đã là tình huống tốt nhất rồi.
Người duy nhất bị thương chính là Hùng Ưng, mà cậu ta cũng chính là người Ôn Văn quan tâm nhất.
Vốn Ôn Văn còn định giải quyết xong chuyện này sẽ để Hùng Ưng gia nhập trạm thu nhận để giám sát, không ngờ cậu ta lại vì chuyện anh gây ra mà phải chịu tổn thương.
Có điều may mắn là Hùng Ưng không trực tiếp chết đi, bằng không tâm tình vốn đã không tốt của Ôn Văn lại càng tồi tệ hơn.
Từ trong trạm thu nhận tùy tiện mang theo chút trái cây, Ôn Văn liền đi tới phòng khám bệnh tư nhân hỏi thăm tình huống của Hùng Ưng.
Phòng khám này trông giống như sắp đóng cửa vậy, thế nhưng kỳ thật phòng khám bệnh này chính là nơi điều trị cho tiểu đội thợ săn ở thành phố Khánh Xuyên, bác sĩ ở nơi này đều là bác sĩ hàng đầu của toàn bộ thành phố Khánh Xuyên.
Hơn nữa không gian ở bên trong cũng không nhỏ như nhìn bên ngoài, không gian tầng hầm dưới đất đủ để so sánh với bệnh viện loại nhỏ bình thường.
Hiện giờ Hùng Ưng đang được tiếp nhận cứu chữa ở nơi này, bởi vì bệnh tình của cậu ta đặc biệt nên hiệp hội không thông báo cho người nhà cậu ta, chỉ phái nhân viên hỗ trợ tới trấn an cha mẹ Hùng Ưng.
Lúc Ôn Văn đi vào phòng bệnh thì phát hiện Trường Tôn Cảnh ngồi ở bên cạnh giường Hùng Ưng, một y tá đang bôi thuốc và quấn băng vải cho hắn, hắn bị gãy bảy cái xương sườn, đùi phải và lưng bị xé rách phạm vi lớn.
Loại tổn thương này người bình thường cần phải nghỉ ngơi mấy tháng, nhưng đối với bất cứ thợ săn nào thì chỉ là chuyện bình thường, bôi thuốc quấn băng vải, cao lắm là vài ngày là khỏi hẳn.
"Tình huống của cậu ta thế nào?" Ôn Văn hỏi Trường Tôn Cảnh.
"Không tốt lắm, bác sĩ nói với thể chất của cậu ta hiện giờ thì còn sống chính là một kỳ tích, có thể tỉnh lại hay không phải xem ý trời."
Đối với người siêu năng mà nói, chỉ cần không chết thì đều dễ nói, vì thế Trường Tôn Cảnh đã không còn khẩn trương như trước nữa.
Ôn Văn đưa tay đặt lên ngực Hùng Ưng, cảm nhận phóng ra, sau đó lộ ra biểu tình kinh ngạc, trái tim đầy ác ý của Hùng Ưng đang biến mất, thay vào đó là hơi thở làm người ta cảm thấy ấm áp.
"Tựa hồ hắn đang có sự thay đổi, trái tim ma quỷ này có lẽ không đơn giản như Hùng Ưng nói... có lẽ những gì Hùng Ưng biết trước đó chỉ là do trái tim này muốn cậu ta biết."
Trường Tôn Cảnh gật đầu, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Ôn Văn, nói: "Thực lực của tôi không đủ, tôi muốn thử tiến hành Đồng Hóa, cậu có đề nghị gì không?"
"Quá trình Đồng Hóa của mỗi người không giống nhau, có tác dụng đối với tôi nhưng chưa chắc có tác dụng đối với anh."
Sắc mặt Ôn Văn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại có chút xấu hổ, nói thật thì anh ngay cả người siêu năng bình thường nhất cũng không phải, anh làm sao có thể chỉ dẫn Trường Tôn Cảnh thăng lên cảnh giới Đồng Hóa chứ?
Chỉ có thể dùng tài liệu xem được sau khi trở thành siêu thợ săn để lừa dối Trường Tôn Cảnh.
May mà sau đó có một người phụ nữ đi tới hóa giải sự xấu hổ của Ôn Văn, người phụ nữ này vóc người cao gầy, diện mạo thanh tú, thực tự nhiên ngồi xuống ở bên cạnh Trường Tôn Cảnh.
Trường Tôn Cảnh giới thiệu: "Đây là bạn gái của tôi, Tiêu Mạn, cùng tôi tới thành phố Khánh Xuyên này nhận chức, hiện giờ đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên súng ống cho đại đội nhân viên hỗ trợ."
Ôn Văn nghe thấy cái tên Tiêu Mạn, lại nhìn mặt cô, cảm thấy có chút quen mặt, sau đó nhìn về phía chân cô ta thì lập tức nhớ ra.
Người phụ nữ này chính là người nữ siêu năng ở trong khu chung cư bị hủ hóa, chính là cô nàng mặc váy dài đá người nhưng lại mặc quần an toàn kia!
"Thật không ngờ người mày rậm mắt to như ông anh cũng có bạn gái đấy..." Ôn Văn nhìn dáng vẻ đắc ý của Trường Tôn Cảnh khi giới thiệu mà có chút chua chua.
Mà Trường Tôn Cảnh cũng thực xúc động, trước kia hắn và Tiêu Mạn tuyệt đối không có khả năng ghép thành đôi, nhưng hai người cùng mất đi năng lực, đủ loại nhân duyên trùng khớp làm quan hệ của hai người cũng tốt hơn.
Nhìn dáng vẻ thân thân thiết thiết của hai người, Ôn Văn cảm thấy tên nhãi Trường Tôn Cảnh này sau khi khôi phục năng lực đã lạm dụng chức quyền mà ở chung với Tiêu Mạn.
Vì thế Ôn Văn quyết định tìm một cơ hội chiêu mộ Tiêu Mạn trở thành nhân viên thu nhận, xem thử xem quan hệ của hai người này có vì thế mà thay đổi hay không.
Kế tiếp Ôn Văn lười xem hai người này ngược chó, trực tiếp rời đi.
...
Hai ngày kế tiếp, hành vi của Ôn Văn ở thành phố Khánh Xuyên có chút quỷ dị.
Anh dùng năng lực của vô diện ma để hình dạng của mình trông giống như tên hề ở rạp xiếc.
Sau đó anh bắt đầu làm như một tên biến thái thường xuyên lui tới những nơi không có người bình thường lui tới, làm những chuyện người bình thường sẽ không làm.
Những chuyện này rất kỳ quái, nhưng ghép lại toàn bộ thì chỉ có ba chữ đề hình dung, đó chính là...
Thiếu đạo đức!
Lúc người ta đang gội đầu anh sẽ không ngừng xịt dầu gội lên đầu đối phương, để bọn họ có xối thế nào cũng không hết bọt, chỉ có thể vô lực phẫn nộ...
Lại buộc một cái cây ở trên thân chó, phía đầu cây là một sợi dây cột một miếng thịt, miếng thịt ở ngay trước mặt con chó nhưng con chó có cố chạy tới cỡ nào cũng không ăn được thịt, làm con chó cứ chạy mãi không ngừng...
Có khi trộm đi tất cả quần áo cất giấu trong tủ của một người trạch trong nhà...
Để lại một tờ giấy, quần áo thì phân biệt dấu ở trong các góc nhà.
Cũng có khi lợi dụng khả năng của quỷ TV, lúc người ta đang xem phim thì từ trong màn hình chui ra...
Về phần trộm giấy vệ sinh, thả con ếch vào giày, bôi dầu cù là vào bộ phận đặc biệt này nọ thì chỉ có thể coi là tiện tay mà thôi.
Chỉ cần là người bị Ôn Văn để mắt tới thì không có người nào né tránh được vận xui, ngay cả tiền riêng của Trường Tôn Cảnh dưới sự sắp xếp của Ôn Văn đã bị Tiêu Mạn 'ngẫu nhiên' phát hiện trong khi quét dọn nhà cửa....
Có người tức giận không thôi, có người câm nín, cũng có người hoảng sợ mất hồn mất vía, chỉ là không ai vì thế mà bị thương.
Nhưng cho dù là vậy thì hai ngày này Ôn Văn cũng có thể nói là phát rồ, với năng lực hành động cấp Tai Nạn của hắn, vô số người ở thành phố Khánh Xuyên bị chọc phá, chỉ hai ngày mà thành phố Khánh Xuyên đã lan truyền truyền thuyết về tên hề khủng bố.
Tới sáng sớm ngày thứ ba, Ôn Văn liên tiếp nhỏ mù tạt vào chậu sữa của hai mươi con thú ăn sắt, trên mặt là nụ cười xấu xa. [gấu trúc lớn]
Hiện giờ sự phẫn nộ, nóng nảy và điên cuồng anh vì chuyện Ôn Duệ mà tích góp lại rốt cuộc cũng tiêu tan sạch sẽ.
Đùa dai suốt hai ngày qua đã làm Ôn Văn tìm lại được chính mình, anh mới sẽ không vì chuyện của Ôn Duệ mà đánh mất chính mình!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo